Qua người chị họ, tôi biết anh đang tìm hiểu một người con gái khác. Cô ấy ít tuổi hơn anh, xinh đẹp và trẻ trung hơn tôi, có việc làm tương đối ổn định. Tôi không biết vấn đề giữa tôi và anh nảy sinh từ đâu, bởi trong quá trình yêu nhau suốt 4 năm, tôi vô cùng chung thủy, có những người đàn ông đến với mình (vì anh đi học xa, tôi ở nhà chờ đợi), song tôi đều từ chối, tự tạo ra một cái hàng rào ngăn cản bất cứ người đàn ông nào đến gần.
Tôi yêu anh thật lòng và muốn cùng anh đi đến tận cùng cuộc đời. Tôi tin tưởng anh không một chút nghi ngờ. Tôi tin anh đến mức không bao giờ tìm hiểu anh có những mối quan hệ với ai, bạn bè như thế nào, anh sống với mọi người xung quanh ra sao, bởi trong mắt tôi, anh là một thanh niên nông thôn thật thà, tốt bụng. Tôi tôn trọng mọi việc làm và hành động của anh, chỉ nói “Chúng ta đều trưởng thành hết rồi, đã biết làm cái gì là đúng, là sai, mong anh mỗi khi làm việc gì đó hãy nghĩ đến em trước tiên. Em luôn tin tưởng anh. Chúng ta hãy cùng tự giác”.
Khi yêu, tôi thừa nhận mình khá nóng tính, mạnh mẽ (như hầu hết mọi người nhận xét vậy), có những lúc tôi bắt nạt anh, bắt anh phải làm theo ý mình, anh đều cố gắng chiều theo, không một lần phản đối, cũng không bao giờ anh nói “Anh không thích em thế này, anh không muốn em thế kia”. Còn lại, mọi tình cảm tôi đều dành trọn vẹn cho anh. Anh ốm đau, đi học thiếu thốn, tôi đều cố gắng giúp đỡ trong khả năng, tận tình và tự nguyện.