Anh cứ nghĩ rằng rất quan tâm tới tôi khi mà anh đun thuốc bắc cho tôi uống, kéo chăn cho tôi về đêm, anh luôn nghĩ “công lao đó của anh thật to lớn” mà đâu biết rằng người chồng mới cưới nào cũng có thể làm được điều đó khi mà vợ đi làm còn anh ta ở nhà. Nhưng chỉ những điều đó thì không thể bù đắp được những gì mà anh đã làm với tôi.
Tâm sự chồng tôi là kẻ háo sắc
Mới cưới được 1 tháng, tôi trải qua 1 cơn bạo bệnh phải nghỉ làm nửa tháng để chữa trị, khi tôi vẫn còn bệnh thì anh bỏ tôi đi nhậu với bạn không thương tiếc và say đến mức bị tai nạn nặng, trong đêm 1 mình tôi phải đưa anh vào viện cấp cứu. Người tôi thì vẫn mệt nhưng anh say rượu nên quậy phá lung tung, chửi bới cả bác sỹ nên phải vất vả nịnh nọt anh mãi mới làm xong cho anh.
Đêm đó tôi không khóc vì tôi biết cần bình tĩnh để lo cho chồng. Chờ đến ngày hôm sau khi anh đã tỉnh rượu tôi tâm sự cho anh về suy nghĩ của mình, mới đầu anh nói rằng: tại mai thằng bạn về quê chơi rồi quyết liệt bênh vực bạn anh ta dù sau đó anh bị tai nạn nằm 1 chỗ anh bạn kia chẳng 1 lời hỏi thăm. Chỉ có tôi thức đêm vắt khăn để đắp trán cho anh vì anh bị sốt, chỉ có tôi đi làm về nấu cháo rồi bón cho anh từng thìa, hớp nước, viên thuốc.
Anh nhìn tôi nói rằng thương tôi và anh đã khóc, tỏ vẻ hối hận vô cùng, hứa hẹn sẽ thay đổi. Sau vài ngày ăn cháo và nghỉ ngơi anh cũng tạm thời bình phục nhưng công việc thì đã mất nên anh ở nhà và chờ tìm công việc mới. Tôi thương và lo cho anh bằng hành động chứ không phải bằng lời, nhưng anh không cảm nhận được điều đó, anh luôn hờ hững với tôi. Khi đi ra đường cùng anh thường ngắm nhìn những cô gái một cách đắm đuối.