Kể từ đó cuộc đời tôi phải gắn liền với chiếc xe lăn. Mọi chuyện trong nhà đều do chồng tôi lo hết, từ chuyện chợ búa, nấu ăn, đưa con đi học đều có bàn tay anh. Anh đã gồng gánh hết sức để nuôi 3 miệng ăn trong nhà. Mặc dù tôi không đáp ứng được nhu cầu của anh nữa nhưng anh vẫn không hề có biểu hiện của việc lăng nhăng bên ngoài. Anh không bao giờ trách cứ tôi, vẫn lo và chăm sóc tôi.
Tôi thầm cảm ơn anh và nghĩ chắc kiếp trước anh mắc nợ tôi và bây giờ là lúc anh trả nợ. Anh vẫn chăm chỉ làm việc để kiếm tiền lo cho gia đình, không cờ bạc, rượu chè, lăng nhăng. Tôi tự hỏi sao lại có một người đàn ông tuyệt vời như thế nhỉ? Sau này tôi đã có câu trả lời: Anh có phải là đàn ông đâu.
Do nhiều việc quá nên chồng tôi phải thuê người làm phụ, đó là một chàng trai trẻ, khỏe mạnh, hắn cỡ khoảng 25 tuổi, cũng xấp xỉ cỡ tuổi con trai lớn của tôi. Hắn làm việc rất chăm chỉ và hợp tính với chồng và con trai tôi. Kể từ khi có hắn đến làm, chồng tôi bỗng vui hẳn lên, anh ấy thường dẫn hắn đi chơi, cà phê. Tôi cũng thấy vui nữa, việc làm ăn của chồng cũng phất lên. Chúng tôi xây lại nhà đẹp hơn, con tôi cũng lên thành phố học, tôi cũng chẳng còn mối lo nào nữa.
Tôi thường đi ngủ sớm hơn chồng do anh phải may để giao kịp cho khách hàng. Thường là anh hay ngủ chung với hắn, tôi cũng không bận tâm làm gì vì họ là đàn ông mà, có gì đâu mà ngại. Một đêm, tôi không ngủ được, lăn xe đi ngang qua chỗ làm việc của chồng.