Vợ nó không nói gì chỉ im lặng, và ngay tối hôm đó đã nhắn tin gọi điện xin lỗi em trai tôi, nhưng em trai tôi đã không tha thứ. Em trai tôi từ hôm đó đã dọn về nhà bố mẹ đẻ ở. Nó có nói với tôi, em vì chị, vì các cháu nên không làm gì và để cho chị tự quyết định cuộc đời của chị (vì lúc đó tôi vẫn muốn các con tôi có bố) và tôi đã bỏ qua để làm lại từ đầu.
Sau chuyện hôm đó xảy ra, tôi vẫn chưa nhìn được chân tướng sự việc, vì tôi chỉ nghĩ là bọn họ đi với nhau, chưa bắt được “trai trên gái dưới” thì thôi, coi như mình bỏ qua để tiếp tục cho con đỡ khổ. Nhưng khi quay về rồi chồng tôi vẫn tiếp tục đi chơi và nhắn tin cho gái. Tôi không biết nhắn tin cho ai vì bọn họ chỉ dùng sim rác mà không dùng những sim chính hàng ngày vẫn dùng.
Có ngày chồng tôi còn bỏ cả công việc để đi chơi với gái, hôm sau cô gái đó nhắn tin cho tôi “hôm qua chồng chị vừa ở chỗ tôi chơi, và anh ý rất vui vẻ khi ở bên cạnh tôi”. Sau đó còn nói với tôi “Bây giờ chị không phải vợ anh ấy nữa rồi, tôi và anh sống không thể thiếu nhau được”. Tôi có hỏi chồng thì chồng tôi cũng trả lời như vậy. Vợ chồng tôi đã ly dị, tôi nuôi 2 đứa bé, còn chồng tôi nuôi đứa con lớn.
Sau khi ly dị được một tháng thì tình cờ một hôm tôi nhìn thấy chồng cũ và vợ của em trai tôi. Em trai tôi lúc này chưa ly dị chỉ ly thân từ khi bắt gặp 2 người từ nhà nghỉ bước ra. Em trai tôi cũng xác định bỏ nhưng chưa làm đơn. Tôi thật sự đau đớn, mặc dù giữa chúng tôi bây giờ chẳng còn liên quan gì cả, nhưng chính nhờ có sự việc hôm đó tôi đã có thêm nghị lực để bước tiếp trong cuộc sống này.