Một người bạn cũ là nam mới về thăm nhà nên rủ đi uống nước. Tôi đi và chở theo con gái lớn (bé đã lớn, biết chuyện). Tôi cược xem hôm đó anh có về sớm hơn không? Chỉ cần anh về trước và gọi điện là tôi sẽ về ngay, còn không thì xem như tình đã cạn vì tôi có làm gì, đi đâu cũng không cần thiết nữa.
Tôi ngồi uống nước cùng bạn và chờ điện thoại. Ngồi được khoảng nửa tiếng đến 10 giờ tôi về nhưng không về nhà mà chở con đi vòng vòng đến 11 giờ. Không một tiếng chuông điện thoại, tôi về lòng buồn rười rượi và quyết tâm không nghĩ nữa, anh làm gì cũng được, “tình” không còn xem như còn “nghĩa”, hôm đó gần hai giờ anh về. Hai năm rồi, ngày nào anh cũng về trễ, chuyện vợ chồng cũng thưa dần, đến nỗi khi tôi báo tin mang bầu bé thứ hai, anh tỏ ra ngạc nhiên và thốt lên một câu “Có gần đâu mà dính”. Anh nói được câu ấy nhưng chưa bao giờ nghĩ câu nói ấy bao hàm nhiều ý nghĩa như thế nào.
Tôi ghét sự lừa dối, nếu thật anh có người khác, chỉ cần nói ra, tôi chấp nhận ngừng lại và buông tay. Tình cảm tôi có nhưng sẽ không níu kéo vì nghĩ có níu kéo vẫn vậy thôi, tôi không cần một “cái xác”. Tôi biết trong hôn nhân cần sự chia sẻ, chăm sóc, yêu thương và tha thứ. Tôi có thể đáp ứng ba điều “Chia sẻ, chăm sóc và yêu thương”, còn “tha thứ” tôi không thể làm được. Vì thế chỉ cần tôi biết anh có gì thì cuộc hôn nhân này sẽ ngừng lại. Có người sẽ nói tôi nông nổi nhưng đối với tôi không có sự “tha thứ”.
Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com