Tôi giận chồng và chiến tranh lạnh đã hai tuần nay, mặc chồng chê là trẻ con, ghen tuông linh tinh. Tôi rất thất vọng và hoang mang, đẹp như cô người mẫu ấy ai chả muốn, nhưng muốn đẹp cũng phải có tiền, tôi đâu được đại gia dát vàng lên người, nào mỹ phẩm ngoại, hàng hiệu đắt tiền, đi nước ngoài như đi siêu thị… Một ngày tám tiếng ở cơ quan, vừa về đến nhà lại lật đật chuẩn bị cơm nước, được một ngày nghỉ cũng phải chăm lo dọn dẹp nhà cửa, lấy đâu ra thời gian để “học hỏi” đây?
Hai vợ chồng lương tháng hơn 20 triệu, nhiều chả nhiều, ít chả ít. Tôi mà ngồi mát ăn bát vàng, đắp ty tỷ thứ dưỡng chất này nọ chắc cũng đẹp ngất trời chả kém người mẫu đó là mấy. Tại sao hầu hết đàn ông đam mê vẻ đẹp bên ngoài mà quên đi vẻ đẹp tâm hồn? Tại sao phụ nữ “ở không” và xinh đẹp thì được yêu chiều, tán tụng, phụ nữ hy sinh cho chồng, cho con đến khi già, xấu lại bị chê trách là không biết làm đẹp, là ngu dại? Tôi luôn quan niệm, mọi thứ trên đời này đều có “hạn sử dụng”, nhan sắc là vật ngoài thân, sống với nhau cốt lõi ở cái tình. Phải chăng tôi đã quá ngây thơ? Đàn ông mê gái đẹp không phải là cái tội mà chuyện rất bình thường?
Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com