Theo tôi thấy đàn ông Việt rất nhiều người tài hoa, tôi sẵn sàng làm hồng nhan tri kỷ của họ. Trong văn thơ, nghệ thuật và cả ngoài cuộc sống có rất nhiều người đàn ông Việt đáng yêu. Đa số đàn ông Việt không được giáo dục chi tiết như đàn ông Tây.
Tôi ví dụ rất nhỏ là cách thắt dây đôi giày thể thao sao cho nó thật chắc trong quá trình chạy nhảy tập luyện đã được mẹ dạy cho trẻ con Tây từ lúc 3 tuổi. Nhưng ở Việt Nam trẻ con chẳng ngó gì đến thể thao nên việc không biết thắt dây giày không có gì quan trọng. Đấy là chuyện chơi thể thao dẫn đến thể chất đàn ông Việt yếu hơn Tây. Rồi chuyện thưởng thức nhạc cổ điển, opera… Đàn ông Việt vẫn còn yếu khoản này, đơn giản vì đa số họ không có điều kiện tiếp cận.
Hơn nữa trẻ em các thành phố lớn ở Việt Nam đa số được người làm hoặc ông bà dạy dỗ. Tôi thấy kỹ năng dạy con ở Việt Nam rất kém. Từ những đứa trẻ không được dạy dỗ chu đáo về các điều căn bản trong cuộc sống, cũng như những điều tinh túy hơn như cầm kỳ thi họa hay khả năng tư duy, phân tích vấn đề, kỹ năng sống tự lập. Chúng sẽ trở thành những người lớn bị thiểu năng về nhân cách.
Có một số ít vươn lên và tự hoàn thiện mình để thành một người tốt hơn về mọi mặt. Nhưng đa số là chấp nhận với những gì mình có sẵn. Tôi thấy rằng sự khác biệt duy nhất giữa người thành công và người thất bại, đó là những người thành công biết rút kinh nghiệm từ những lỗi lầm, khắc phục nhược điểm. Còn người thất bại thường không nhìn ra những khuyết điểm hoặc có nhìn ra cũng không làm gì với thông tin ấy.