Cái thói trăng hoa của anh không còn lạ đối với em nữa rồi, nhưng thậm chí cả bạn thân của em vợ mà anh cũng không tha thì cũng đến chịu. Trái tim em đã bị anh làm tan nát, vụn vỡ từ lâu rồi nên giờ mất cảm giác đau, chỉ cảm thấy ngao ngán khi nhận ra bản chất của chồng có phần con lấn át phần người.
Em rất khinh thường và ghét cay ghét đắng những người đàn ông “ăn tạp” ở ngoài xã hội, nhưng nghiệt ngã thay ghét của nào trời trao của đấy. Trời trao thế nào thì đành nhận thế đấy chứ biết trách ai bây giờ? Chắc kiếp trước em nỡ đối xử với anh không ra gì nên kiếp này phải trả nợ đời, đành ngậm đắng nuốt cay mà chấp nhận để các con đỡ khổ vậy thôi. Nếu có kiếp sau, mong mình sẽ chẳng gặp nhau cho đời bớt khổ đau.
Là người làm ăn buôn bán và đầy tính toán, lại rất sòng phẳng và thoáng khi đi gái nên anh thừa hiểu rằng cái gì cũng có giá của nó. Nói một cách thô thiển như anh vẫn sử dụng thì số tiền chu cấp định kỳ cho sinh hoạt của gia đình hàng tháng chính là cái giá trả cho công em đóng vở kịch gia đình viên mãn, hạnh phúc với những người thân hoặc bạn bè anh. Cũng như việc đáp ứng nhu cầu sinh lý khi anh muốn, vì trên danh nghĩa mình vẫn là vợ chồng mà.
Tình cảm đã hết em không bao giờ níu kéo, cũng như ép buộc anh phải sửa đổi gì cả, anh cứ tiếp tục sống như vậy nếu muốn. Vì các con em đã chịu và để có thể tiếp tục chịu đựng cuộc sống trái ngang như thế này em gửi đến anh mấy thông điệp sau: