Đùng một phát anh mua ôtô mới, ai gặp cũng khen xe đẹp và hỏi bao nhiêu tiền làm em cứ phải đánh trống lảng, chứ món tài sản lớn vậy mà trả lời không biết chồng mua bao nhiêu thì muối mặt quá. Tra hỏi bác Google thì thấy báo loại xe này khoảng 2,6 tỷ, em nhẩm cộng thêm khoảng 600 triệu đăng ký trước bạ và phụ phí khác giá nó khoảng 3,2 tỷ.
Ngay việc anh đi mua nhà một mình và cho sửa sang không thèm bàn bạc với vợ, em cũng tự nghĩ căn nhà chứa đựng hai trái tim giá băng thì không phải là tổ ấm nữa. Vậy chẳng qua nó cũng chỉ là chỗ trú chân cho qua ngày đoạn tháng thì thiết kế xấu hay đẹp cũng có ý nghĩa gì đâu. Trừ bọn trẻ con, nếu em có ốm đau cũng là chuyện bình thường như cân đường hộp sữa vì máy móc dùng mãi cũng có lúc hỏng, nên ốm thì tự đi khám chữa rồi sẽ khỏi thôi, nặng lắm thì đến chết là cùng.
Em nhận ra mình đã đạt được cấp độ cao về kỹ năng vô cảm này khi thấy mình tiếp nhận một cách rất bình thản tin anh à ơi với em Mai, hay tin anh bỏ ra cả bốn ngàn đô để mua túi ví hàng hiệu cho cô bồ. Anh có thể chi một khoản tiền lớn cho việc chơi và mua quà cho gái trong khi tính từng đồng từng hào với vợ con là sao? Chắc anh thấy khoản này đội lên nhiều thì lập tức cắt giảm chi phí khác cho cân đối thu chi đây mà. Điều này lý giải cho những tháng ngày triền miên dằn vặt vợ về tiền nong, rồi tháng thì đưa đủ, tháng thì trừ đi 5 triệu.