Giữa họ có sự thắm thiết, khăng khít, chia sẻ mà tôi có thể cảm thấy chứ không phải chỉ vì tình dục như đa phần các đôi cặp bồ. Họ gặp nhau có vẻ không nhiều vì chồng tôi vẫn thường xuyên ở nhà và các bức thư thường viết vào các buổi trưa và buổi tối trong ngày. Tuy vậy, tôi đã làm tan nát mọi thứ khi anh về nhà, khóc lóc, lăn lộn, rồi im lặng, rồi lại rủa xả, kêu gào. Chồng tôi trông có vẻ đau đớn, nhất là khi hai con hằm hằm bỏ lên gác, không muốn nhìn mặt bố.
Anh không trốn tránh và thừa nhận có tình yêu với người phụ nữ ấy, anh đã không còn yêu tôi từ lâu rồi. Cô ấy không bỏ chồng để đến với anh nhưng anh vẫn cứ yêu. Anh nói rằng tùy tôi quyết định: có thể ở lại, có thể ly dị. Tôi đã nén nỗi đau, quyết định để anh ở lại, giữ bố cho các con. Sau đó, anh cũng rất kiên nhẫn giải thích cho các con về chuyện gì đã xảy ra. Tôi cũng dần nguôi ngoai.
Tuy vậy, anh như cái xác không hồn, vẫn làm nghĩa vụ người chồng mỗi tuần nhưng dường như tâm trí anh để chốn khác, lại một lần nữa thú nhận với tôi anh không thể dừng liên lạc với cô gái ấy, không thể dừng tình yêu. Sau hơn một năm nữa chúng tôi ly dị. Hơn một năm sau cô gái kia mới bỏ chồng. Họ về sống với nhau, cùng với một bé trai, một bé gái của cô ấy, và một bé gái nữa của hai người. Hai con sống với tôi và được chồng chu cấp kinh tế đầy đủ, giờ đã vào đai học.