Về tình cảm vợ chồng tôi vẫn yêu và chăm sóc nhau còn hơn thời yêu nhau rất nhiều. Chồng tôi là người có trách nhiệm với gia đình, yêu thương con cái, chia sẻ việc nhà với vợ. Ai cũng nói tôi may mắn khi lấy được anh. Về phần tôi sau khi sinh đã lấy lại vóc dáng bình thường như thời con gái, tôi cũng khá chăm chút cho ngoại hình, chăm sóc chồng như khi chưa có con nên không sợ chồng chán. Sau chuyện này tôi cảm thấy bị tổn thương cả tình cảm và niềm tin. Tôi không hiểu tại sao một người già dặn như anh lại không nhận ra chị ấy không hề vô tư trong mối quan hệ đó.
Tình bạn trong sáng giữa nam và nữ thì tôi tin, vì tôi cũng có vài người bạn trai thân, nhưng tình bạn phải xuất phát cả từ 2 phía. Khi tôi gặp vợ của bạn, tôi cư xử hoàn toàn khác cách mà chị ấy cư xử với tôi. Tôi không thích mối quan hệ đó, cách làm ăn cũng khác thường nên đề nghị chồng chấm dứt làm ăn và giữ mối quan hệ xã giao bình thường. Nhưng chồng trách tôi không tin anh, nói tôi quái gở, suy nghĩ không giống người thường, anh làm ăn cũng không cho, nói là không tin tưởng tôi nữa.
Từ đầu tới cuối, tôi chưa bao giờ nói chồng viện lý do làm ăn để trai gái hay lăng nhăng gì hết, tôi chỉ thật sự bị stress, cảm thấy hụt hẫng, mất mát rất nhiều vì cuộc sống chỉ xoay quanh chồng con. Sáng dậy sớm nấu vội 3 bữa cháo cho con rồi đi quãng đường gần 20 km để tới chỗ làm, ăn sáng cũng không kịp. Chiều hết giờ là lo về chợ búa, nấu nướng, cho con ngủ xong rồi loay hoay với đống việc nhà, ngày nào cũng như ngày đó. Ngay cả tụ tập bạn bè tôi cũng không tham gia.