Chồng rất tốt với anh em, bạn bè ai gặp khó khăn giúp đỡ hết mình, với vợ con anh cũng chăm lo dù rất gia trưởng nên mẹ con tôi khó tâm sự. Càng về sau này chồng tôi không say xỉn như trước nữa vì biết nỗi khổ tôi phải chịu trong thời gian qua, nhưng bản tính gia trưởng vẫn còn nặng nề. Nhiều lần tôi cố gắng thuyết phục mà không có kết quả nên tạo ra cho tôi bản tính cam chịu, không tham gia ý kiến.
Trở lại vấn đề con trai tôi, khi lớn lên cháu to cao, đẹp trai, ngoan, có vẻ hơi ủy mị, có khi lại cục tính nếu khăng khăng bắt cháu phải làm theo ý mình. Cháu không năng động như khả năng và bản tính lúc nhỏ nên tôi suy nghĩ rất nhiều: vì đâu và tại sao? Có phải do áp lực từ bố không? Hay tại tôi cũng cam chịu quá để con phải chịu đựng như tôi.
Từ nhỏ cháu chỉ tâm sự mọi việc với mẹ, mẹ con thân tình quá bố lại đành hanh, cháu thực sự có ấn tượng không tốt về bố bởi ký ức ngày xưa. Có những khi cháu sai lầm vấn đề nào đó, chồng tôi bảo lỗi của mẹ không biết dạy con. Từ khi cháu đậu đại học, đi học xa, tôi buồn vì nhớ thương con. Thương mẹ, cháu cố gắng học và gọi điện cho mẹ, ít gọi cho bố.