Không ngày nào mái ấm của hai ta không có tiếng cười, ngày nào em cũng là một nàng vợ đảm đang nấu cho chồng yêu những món anh thích nhất, em hạnh phúc vì điều đó. Cuộc sống không ai lường được chữ ngờ phải không anh, nó đã cho em tất cả: anh và công việc ổn định, nhưng trớ trêu thay lại lấy đi cuộc sống của em – thiên chức làm mẹ – điều kỳ diệu nhất của người phụ nữ. Em như chết lặng khi biết tin từ bác sĩ, dù khả năng có em bé là rất thấp, bác sĩ đã khuyên em không nên bỏ cuộc.
Em thấy rất có lỗi mặc dù anh luôn động viên, an ủi: “Vợ yêu của anh à, rồi điều kỳ diệu sẽ đến, em đừng bỏ cuộc nhé”. Có lần em đã nói sẽ chấp nhận cho anh kiếm một cu tí ở bên ngoài, lúc đó em đã nói thật lòng mình, nhưng anh nghiêm nghị, mắng em: “Em không được nói điều đó ra đâu nhé. Em nghĩ anh là loại người đó sao”. Em thấy mình rất hạnh phúc khi được anh chia sẻ.
Rồi một ngày anh không về với em, điều mà kể từ lúc chúng mình nên duyên vợ chồng, anh chưa lần nào mắc phải. Anh không gọi điện, chỉ nhắn tin: “Công ty có việc quan trọng, anh phải ở lại làm thâu đêm cùng anh em trong đội. Em ăn tối ngoan rồi ngủ sớm nhé, anh hứa sẽ về sớm nhất có thể. Yêu em”. Em sẽ ăn tối, đi ngủ sớm, nhưng không tài nào chợp mắt được, cảm giác nhớ nhung, khao khát được anh cạnh bên như hồi mình chưa cưới nhau lại trỗi dậy. Nước mắt em tuôn rơi, con tim đau nhói, chẳng vì lý do gì cả. Em thấy mình có lỗi và sợ điều em từng nói với anh trước kia.
Tâm sự chồng ơi, cô ấy đã có con với anh
Nhìn đồng hồ tích tắc từng giây, em bất lực trước số phận. Trong căn phòng quạnh vắng lạnh lẽo, em chỉ biết ngồi và hy vọng anh sẽ về sớm như đã hứa, rằng em sẽ sinh cho anh một cu tí kháu khỉnh. Một, hai giờ sáng, thành phố đã tắt đèn, anh vẫn chưa về, em vẫn ngồi đó thức đợi anh, nhớ anh, cố lấy chút can đảm còn lại cầm máy lên điện cho anh. “Alo”, giọng một cô gái vang lên, con tim em như vụn nát. Em tắt máy và chợp mắt. Ngày hôm sau em đã xin nghỉ ở nhà một ngày, đi chợ sớm, mua những thứ chồng thích ăn, dọn dẹp nhà cửa, nấu cho anh một bữa sáng hoàn hảo nhất. Em nhắn tin: “Chồng ơi, về ăn sáng nhé. Vợ đợi”. Anh nhắn lại: “Vợ yêu, anh về ngay đây”.