Cái cảnh cha mẹ gây gổ thường xuyên như cơm bữa luôn xảy ra trong gia đình. Tôi nhiều lần muốn tự tử chết đi để khỏi phải đau khổ nữa. Nhưng mỗi lần tuyệt vọng nhất tôi lại nhìn xuống. Tôi tự an ủi mình bằng suy nghĩ, ngoài kia còn rất nhiều người khổ sở. Cái khổ của tôi có thấm là gì và xem ra tôi còn may mắn hơn rất nhiều người. Cứ như thế tôi lấy suy nghĩ đó làm động lực để cố gắng sống.
Năm tôi học năm nhất, vô tình quen biết với người con trai. Sau 7 năm yêu nhau vượt qua rất nhiều khó khăn trắc trở, cuối cùng chúng tôi cũng trở thành vợ chồng. Anh là người không giàu sang, không địa vị xã hội, không trình độ nhưng tôi yêu cái con người ấy biết bao và tin sẽ có một gia đình thật hạnh phúc cùng người ấy. Sau 2 năm chung sống, chúng tôi có với nhau một đứa con gái và cũng bắt đầu mọi sự.
Tôi thường hay gây gổ với chồng vài cái tính ham mê ăn nhậu của anh ấy. Và rồi niền tin ngày càng đổ vỡ khi từ miệng anh thốt ra những câu làm tan nát lòng tôi. Anh nói sai lầm của đời anh là cưới tôi và vì đứa con nên mới sống với tôi. Khi anh nói những câu đó tôi chết lặng người đi. Anh còn chửi bới nhưng câu thô tục, những câu mà tôi nghĩ không bao giờ xảy ra đối với mình.
Tôi đã khóc đến không còn nước mắt vì thương đứa con. Tôi sợ nếu gia đình đổ vỡ thì con tôi sẽ giống tôi, không có tình thương yêu của cha mẹ, nên tôi cố níu kéo. Nhưng hình như tôi càng níu kéo thì hạnh phúc ngày xưa đang dần chạy khỏi tôi. Mỗi lần anh gây gổ, đập phá đồ đạc thì một hình ảnh khủng khiếp ngày xưa mà mẹ phải chịu đựng ba lại hiện ra trước mắt tôi.