Từ lâu tôi không tâm sự với chồng, vui buồn gì cũng tự mình biết rồi tâm sự với bạn bè vì biết nói với anh cũng không ích gì, chỉ bực mình thêm. Chồng nói tôi stress là do tôi không chịu chấp nhận, phải biết chấp nhận như anh, nghĩa là không được ý kiến gì nhưng tôi không làm được. Tôi không hợp với ba mẹ chồng trong cách trông con, con cái tôi phải có quyền chăm theo ý mình dù biết ông bà cũng thương cháu.
Cũng nói thêm chồng tôi là người rất kỹ tính, lúc nào cũng sợ con bị bẩn nhưng khi ở nhà chồng ẩu, ảnh hưởng tới cháu thì anh lại không nói gì; trong khi tôi thấy không cần phải kỹ thế thì anh lại có ý kiến, bắt bẻ tôi. Tôi cũng là người khá kỹ và sạch sẽ nhưng biết linh động trong từng tình huống chứ không máy móc như chồng.
Đã thế chuyện vợ chồng anh cũng thờ ơ, tôi nhận ra mối quan tâm của anh chỉ là ngủ và chơi game. Anh sẵn sàng thức khuya để xem tivi hay chơi game chứ không bao giờ thức để tâm sự với vợ, chính vì sự thờ ơ của anh mà tôi ngày càng lãnh cảm. Ai cũng nói tôi có một người chồng như thế là tốt rồi vì có mấy ông chồng đi làm về nhà trông con, phụ vợ việc nhà, còn đòi hỏi gì nữa. Không hiểu sao tôi ngày càng chán vì thấy chồng như bù nhìn, không có ý kiến gì khi ở nhà, chỉ giỏi xét nét, chê bai, coi thường vợ.