Sống mãi thấy mệt mỏi, tôi đã ra đi, quyết định ly thân, dù trong lòng không muốn như thế. Chồng tôi đối xử với tôi rất tệ nhưng tôi vẫn luôn lo lắng cho anh, tôi đi chỉ mong anh thấy thiếu vợ con, sẽ biết suy nghĩ lại nhưng không. Thời gian đó anh lại tán tỉnh cô bé em của nhân viên kế toán nhà tôi, tôi đi gần hai tháng, con anh cũng không hề điện hỏi thăm, vậy mà gặp ai anh cũng nói rất thương con. Mẹ chồng tôi là người khuyên nhủ và năn nỉ tôi về, tôi vẫn quyết định không.
Nếu anh không thay đổi, chúng tôi sẽ ly thân một năm rồi tiến hành ly hôn. Mẹ chồng thường xuyên đến chỗ tôi ở, hẹn gặp tôi ở quán cà phê, bà luôn khuyên tôi nên suy nghĩ lại vì con, nhưng tôi vẫn quyết định không. Một lần bà gọi tôi về nhà nói chuyện, có cả chồng tôi nữa, sau cuộc nói chuyện đó không hiểu sao tôi mủi lòng nên quay về nhà.
Giờ tôi đã về được nửa năm, thấy chồng cũng đỡ hơn, vui vẻ và biết quan tâm chút ít đến vợ con, nhưng chuyện nhậu nhẹt và lăng nhăng vẫn không bỏ được. Anh vẫn luôn nói đến chuyện tôi nghỉ làm, muốn tôi ở nhà phụ anh kinh doanh và chăm sóc gia đình, nhưng tôi vẫn sợ vì tôi biết tính chồng tôi, thà gì chứ ngoại tình thì rất đau khổ.
Tôi suy nghĩ mãi, nghĩ rằng có lẽ tôi nghỉ việc, ở nhà vợ chồng sẽ hiểu nhau, anh sẽ thay đổi. Tôi nói với bố mẹ về việc nghỉ làm, mẹ rất buồn và khuyên tôi không nên vì biết tính chồng tôi như thế, tôi vẫn cãi lại bố mẹ và quyết định.