Lúc nghe chuyện đó, tôi như người mất hồn, thất vọng, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, hiểu rằng tôi không thể sống thiếu anh trong đời nên đồng ý là vợ anh. Cuộc sống sau hôn nhân của vợ chồng tôi rất tốt. Công tác xa quê nội nên chúng tôi quyết định ở với ông bà ngoại vì nhà tôi chẳng có con trai, tôi là con út nên như thế là hợp lẽ. Nếu không có gia đình bố mẹ nuôi của chồng thì tôi đã thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Đơn vị anh đóng quân xa gia đình nên phải vài tuần anh mới về thăm vợ một lần. Mỗi lần gia đình bố mẹ nuôi có ma chay cưới hỏi gì là vợ chồng tôi lại bồng bế nhau về cho phải phép. Dù sao ông bà cũng là bố mẹ nuôi của anh nhưng cứ mỗi lần sang bên đó là tôi lại không thoái mái khi gặp lại người yêu cũ của chồng. Chị ấy thường xuyên cười nói với chồng tôi.
Tâm lý của người làm vợ là vậy hay do tôi quá ích kỷ khi không muốn chồng qua lại với nhà người yêu cũ? Kể cả bố mẹ anh cũng vậy, dù sống xa nhau hơn 200 km nhưng hai gia đình vẫn thường xuyên qua lại rất thân thiết, tôi không hiểu vì sao nữa.
Bây giờ cùng thế, tôi biết anh rất yêu tôi và lo cho gia đình, nhưng mỗi lần nhắc đến là anh lại bênh bố mẹ nuôi, không xem ý kiến của tôi là tốt cho anh, như kiểu lời nói của tôi phá hoại mối quan hệ đó. Tôi cảm thấy mình đang bị lãng quên, rất tủi thân.