Anh nói “không mợ thì chợ cũng đông” và không cần tôi lo nhưng cuối cùng tôi vẫn phải lo và mọi chi phí đãi khách tôi đều trả. Anh luôn tỏ ra cho mọi người biết mình mới là chủ căn nhà và có quyền quyết định mọi chuyện, tôi không có quyền gì trong nhà anh hết. Chúng tôi sống trong nhà nhưng phải trông chờ vào thái độ của anh ngày hôm ấy, anh vui thì cả nhà vui, còn anh buồn thì cả nhà phải chịu đựng vì anh nhăn nhó khó chịu (mà ngày nào anh cũng kêu mệt và khó chịu hết).
Bên cạnh những nhược điểm lớn đó, chồng tôi cũng có một số ưu điểm đáng ghi nhận: Anh đi làm hết giờ là về nhà nghe nhạc, không la cà quán xá, nhậu nhẹt, cuối tuần đi về nhà mẹ chơi thì chở vợ con về cùng nhưng tôi thực sự chán ngán vì tính gia trưởng, thờ ơ, vô tình của anh. Tôi lo cho anh không tính toán thế nhưng anh luôn coi thường và sẵn sàng xúc phạm tôi nặng nề trước mặt người thân hay bạn bè. Tôi xấu hổ, ngượng với mọi người không dám nói lại thì anh càng được thể làm tới. Tôi cũng nhiều lần về nhà nói chuyện phải trái mong anh thay đổi nhưng anh tuyên bố nếu không chấp nhận những việc anh làm thì cứ ra đi.
Bao năm qua tôi vì nghĩ đến tuổi tác của mình và lo cho con trai nên phải chịu đựng cho nhà cửa ấm êm nhưng càng ngày anh càng quá đáng. Nhiều lúc tôi cảm thấy đau buồn vì những lời xúc phạm đó, thấy mình bị lợi dụng vì anh chỉ biết đến tôi khi cần tiền chi xài mua sắm. Tôi không biết có nên hy sinh bản thân cho con có cha mẹ hay không hay cần có quyết định chia tay để không còn phải chịu những tháng ngày này nữa. Tôi nhiều lần tự hỏi mình đang sống với chồng vì cái gì.