Anh vô tình thờ ơ đến nỗi nhiều khi tôi tự hỏi chồng còn yêu thương gì mình không. Đối với tôi là vậy, với gia đình tôi anh còn quá quắt hơn. Anh chưa từng gọi điện hỏi thăm bố mẹ tôi mà chỉ lâu lâu vài ba tháng mới cùng tôi về thăm nhà ngoại một lần. Có lần mẹ tôi đau nằm viện (gần nhà mẹ chồng) gần ba tháng nhưng anh chỉ đến một lần là do tôi ép phải đi. Anh viện hết lý do này đến lý do khác để không đi vào viện cùng tôi. Tôi phải an ủi mẹ rất nhiều để bà không buồn, lo nghĩ. Tôi giải thích do chồng tôi phải đi trực liên miên, tình hình an ninh không tốt nên có việc đi dài dài. Tôi biết mẹ không tin nhưng là cách duy nhất để an ủi mẹ.
Khi chúng tôi xây nhà, em trai tôi nhân lúc thay đổi chỗ làm ở nhà hẳn 7 tháng để trông coi hộ. Thế nhưng khi nhà đã xây xong, em trai chở vợ con đến nhà tôi chơi thì anh quay ngoắt 180, mặt nặng mày nhẹ làm tôi rất khó xử với vợ chồng em. Những lần sau vợ chồng em đến chồng tôi đều giữ thái độ không vui ra mặt như thế nên em tôi không muốn đến thăm nữa. Nhiều lần anh xúc phạm tôi nặng nề khi có chuyện gì không vui, bảo tôi dọn ra khỏi nhà anh. Anh tuyên bố với mẹ và chị chồng tôi là nếu anh muốn mời khách thì không cần thông báo cho tôi, trong khi tôi là người đi chợ nấu ăn.