Nhờ biết dành dụm và sử dụng đồng tiền có được, tôi đã mua thêm hai căn nhà, cho thuê được 2.000 USD/ tháng. Ngoài ra, tôi còn mua xe ô tô để cả nhà sử dụng. Tiền thu được từ việc cho thuê nhà tôi mua sắm những gì anh thích. Anh thích nhạc cao cấp 2N, tôi cũng chiều và cho anh tự thiết kế một phòng nghe nhạc theo ý thích, chi phí cho phòng nghe nhạc này phải đến một tỷ. Anh chưa dừng lại ở đó mà đổi hết loại này sang loại khác, mổi lần đổi phải mất 25%. Tôi chưa hề kêu ca, phàn nàn dù chỉ một lời. Từ ngày lấy nhau, anh đã đổi và mua thêm hơn 10 chiếc xe mô tô loại đắt tiền, tất cả đều một tay tôi lo lắng. Anh nói thích đồng hồ xa xỉ, dây chuyền cây rưỡi vàng, nhẫn đá quý… tôi cũng chiều bởi nghĩ có tiền cũng để chi tiêu, mua sắm phục vụ cuộc sống thôi.
Tôi kể chi tiết vậy không phải là người nhỏ nhen, hay kể công với chồng, bản thân luôn để ý lời ăn tiếng nói để chồng không mặc cảm rằng mọi việc trong nhà do vợ lo lắng. Trong cơ quan ai cũng đều nghĩ anh là đại gia và tôi sống nhờ hồng phước của chồng cùng gia đình chồng. Không ai hiểu được tôi âm thầm lo lắng bao nhiêu năm để anh được hãnh diện với bạn bè, đồng nghiệp. Đổi lại, anh đối xử với tôi như thế nào? Anh chưa từng hỏi thăm lúc tôi đau ốm, nhà có người giúp việc nấu cháo nên anh nghĩ chẳng cần có trách nhiệm gì. Anh chưa từng mua gì tặng sinh nhật tôi dù chỉ là món quà rẻ tiền mà chỉ có mẹ chồng và chị chồng mua tặng, anh nghĩ như thế là quá tốt cho tôi rồi.