Mỗi lần cãi nhau anh đều xưng mày tao, chửi vợ, thậm chí anh còn chửi nhà tôi và anh em tôi, rồi sẵn sàng xông vào đánh tôi hay chửi con, nghe rất không vừa tai. Là đàn ông nhưng chồng tôi hay thù dai để bụng, nói nhiều và chua ngoa. Mâu thuẫn gia tăng khi thỉnh thoảng các dịp lễ, ngày nghỉ hay sinh nhật của vợ hoặc chồng, tôi hay rủ anh em ra ngoài ăn, đi ăn chỉ nói chuyện gia đình hay trẻ con nô đùa chứ không có kiểu ngồi nhậu bia rượu như đàn ông hay karaoke gì.
Trước chồng vẫn đi nhưng dạo này dứt khoát không đi, nói là không hợp. Tôi cũng nói chuyện với chồng rằng anh em trong nhà thỉnh thoảng phải gặp gỡ giao lưu để có sự thân thiện chứ không chỉ là đi ăn nhưng anh nhất định không nghe, còn tuyên bố từ nay không quan tâm đến việc nhà ngoại, việc nhà nào nhà ấy lo. Chồng luôn tỏ vẻ thông minh hơn gia đình tôi và hay tự ái nên mọi người trong gia đình biết tính, thậm chí có việc gì còn phải gọi điện trực tiếp cho chồng tôi.
Tôi hay con ốm đau, lúc chồng không có nhà thì anh chị tôi là người có mặt đầu tiên, chăm nom đầy đủ, trong cuộc sống anh trai cũng là người hỗ trợ tôi tài chính (mặc dù không nhiều). Tôi không hiểu sao chồng cứ mặc cảm với anh trai tôi và tôi thấy hành động như vậy là thiếu đạo đức, vô ơn. Ngoài ra với mẹ tôi hay các anh chị em khác, chồng tôi cũng có thái độ không tốt. Chính vì anh sống như vậy nên tôi chán, ít hỏi han về gia đình chồng, thỉnh thoảng mới về và cho mình nguyên tắc sống không nói động đến nhà chồng.