Anh không thể hiểu tôi phải sống tủi nhục như thế nào khi đi tìm anh khắp nơi. Anh đâu có ở miền Nam, mà ở nơi đầy niềm vui hạnh phúc. Lúc tôi đau khổ tột cùng cần có anh bên cạnh, anh đâu hiểu được, đang bận bên người đàn bà khác. Tôi đã biết rõ lai lịch nguồn gốc của cô ta, cơ quan làm việc nữa, anh có muốn cô ta bị mất việc khi cướp chồng người khác không? Giờ tôi cũng xác định không còn gì để mất nữa.
Anh nói: “Anh là người chồng tồi, lừa dối em và gia đình. Anh cũng lừa dối cô ta và gia đình cô ta là đã ly dị vợ rồi. Em hãy mắng chửi anh, anh là người có tội, nhưng xin em đừng đụng chạm gì đến cô ấy và gia đình họ, tất cả là nạn nhân, là người bị anh lừa. Anh mới là kẻ gây ra mọi chuyện. Anh yêu cô ấy rất nhiều, nhưng thương em nhiều hơn vì đã hy sinh cho anh quá nhiều. Anh không có quyền van xin em tha thứ, giờ em là người quyết định toàn bộ, anh không đủ tư cách để nói lời xin lỗi với em”.
Trái tim anh thuộc về người khác rồi, anh chỉ sống với tôi về thể xác và danh phận là chồng trên giấy tờ thôi. Tôi cũng không cao thượng để dâng chồng mình cho người khác nhưng không thích sống cảnh chung chồng, cách giải quyết tốt nhất là giải thoát cho nhau, anh hãy làm đơn ly dị đi tôi ký. Chồng bảo vẫn còn thương tôi và con rất nhiều, mong tôi hãy suy nghĩ lại. Anh không thể bỏ con được, cũng không thể bỏ tôi và cô ấy.