Hàng ngày tôi vẫn đi làm, công ty đang lâm vào khó khăn chung của xã hội, đầy áp lực, thu nhập thấp. Nhưng ngay từ ban đầu, phân công gia đình là chồng bươn chải còn tôi chủ yếu chăm lo gia đình, nên cũng không nặng nề vấn đề thu nhập. Bệnh dạ dày vẫn hoành hành, thời gian biểu vừa đi làm vừa con cái, tôi cũng khó có thể bươn chải kiếm tiền. Còn chồng, anh đi ôtô, quen biết và làm việc với nhiều lãnh đạo cấp cao, uống rượu Tây, ăn ở nhà hàng xịn nhưng không có thu nhập mang về đều đặn.
Mỗi tháng tất cả các khoản tôi phải lo chi tiêu, không ở cùng bố mẹ nhưng vẫn phải có trách nhiệm ít nhiều với ông bà vì anh là con trai một. Mảnh đất của tổ tiên từng bị chồng cầm cố ngân hàng cho việc làm ăn, sau phải bán lỗ cả tỷ để lấy sổ đất về. Bố mẹ chồng thấy nay ở đây mai ở đó mà tiền nong không mang về rất lo lắng. Mấy năm trời anh không đưa lương, tôi phải hỏi nhiều lần mới đưa.
Tôi không giống vợ sếp, không shopping hàng hiệu, không ăn chơi sành điệu, lúc nào cũng con con cái cái, dùng đồ đại hạ giá, cho con học trường bình dân. Thời gian đầu tôi chấp nhận hy sinh, xem như đầu tư, 5-6 năm rồi tôi luôn trong tình trạng như thế, đến đâu cũng bị hỏi tiền, tiền học của con, tiền điện nước, tiền dịch vụ nhà ở, sữa, chợ búa hàng ngày, giỗ chạp hiếu hỷ. Tôi cứ hỏi còn chồng thích thì đưa, hỏi nhiều quá lại xảy ra cãi nhau mất vui.