Nhưng khổ nỗi ôtô chồng đi, tôi vay tiền bạn để mua được chiếc xe máy cà tàng, hàng ngày chồng đi làm 5-7 km, còn tôi đi khoảng 20 km. Đến học lái ôtô chồng cũng tỏ ý không bằng lòng. Anh cứ thoắt một cái ở tỉnh này, thoắt cái ở tỉnh khác, thường xuyên có kế hoạch đột xuất. Tôi hàng ngày đi làm về, đón con, chợ búa, cơm nước, con cái, dọn dẹp nhưng chưa bao giờ có giúp việc bởi chồng không đồng ý thuê.
Đi đâu chồng cũng tự hào có vợ cần cù, ốm đau cũng chăm gia đình không phàn nàn kêu ca nhõng nhẽo. Thi thoảng tôi thèm đổi gió đi chơi xa, lúc nào anh cũng yêu cầu phải có đủ hai đứa. Có đi chơi xa lắm cũng về quê nội quê ngoại, tôi thèm được bám theo chồng mỗi khi đi công tác nước ngoài, đi tỉnh nọ tỉnh kia, gọi là đi công tác nhưng lần nào cũng kết hợp vui chơi nữa.
Nhưng không, tôi không được phép dính líu đến công việc của chồng, nghe điện thoại công việc anh cũng phải bí mật, đi đâu cũng đi một mình. Quan điểm của anh là gia đình và công việc phải tách rời, dù chỉ là giao lưu liên hoan cũng không cho vợ con tham gia. Sinh nhật anh tổ chức ở công ty đến tối, 3 mẹ con tôi ở nhà với nhau. Việc gì anh quyết thì rất hài lòng, việc gì phải chiều theo ý mẹ con tôi thường là miễn cưỡng không vui, từ việc ăn uống, đi chơi đến việc to như việc nhà cửa.