Tôi cũng nhắc lại gia đình anh ngày xưa nghèo, lại ở tỉnh ngoài, nên cưới được tôi cũng là may cho anh. Rồi tôi lại phải sinh con rất vất vả. Anh hỏi lại sao tôi biết anh nghèo mà lại chủ động lấy? Anh không ép tôi sinh con, tôi cũng nên thấy tự nguyện, hạnh phúc khi làm mẹ chứ. Tôi ép anh ở nhà sau giờ làm nhưng anh không đồng ý. Anh bảo chán nghe tôi chì chiết người khác, và lấy quyền làm vợ với tờ giấy đăng ký để luôn cho là mình tử tế, đẹp đẽ hơn người khác.
Tôi bảo anh đừng về nhà và đừng ăn cơm tôi nấu, anh cũng làm theo. Tôi đem các em chồng đến khuyên giải và cho anh thấy họ hàng không ai ủng hộ, anh bảo “Các cô chú tự hào lấy nhau vì tình yêu rồi hạnh phúc hết đời thì tốt quá rồi, cứ về lo cho mình đi. Hoặc ai lựa chọn sống giả tạo rồi vỗ ngực nói tôi sống vì nghĩa, con cái hay xã hội thì cứ sống thế đi, đừng chọc vào chuyện nhà người khác rồi rao giảng đạo đức”. Cả nhà đều sốc vì thái độ của anh. Điều duy nhất là anh vẫn quan tâm đến các con.
Anh kín như bưng mọi thông tin, tôi thuê người phá hộp thư của anh, đọc thư biết được anh luôn dịu dàng với cô ta, nói với cô ta những lời anh không bao giờ nói với tôi. Đau nhất là đọc những dòng thư thấy cô ta cũng là người biết điều, có vẻ thông minh, cũng trăn trở hỏi anh nhiều điều và lảng tránh anh. Nhưng chính chồng tôi mới là người chủ động níu kéo bằng được, vun vén quan hệ lâu dài chứ không hề có ý chơi bời.