Tôi tính tình nhanh nhẹn, hay quán xuyến công việc trong nhà, dạo này đang nuôi con nhỏ, vừa phải lo việc nước, việc nhà lại phải lo việc kinh doanh của công ty nên lúc nào cũng luôn tay luôn chân. Khi bình thường ông bà ngoại rất vất vả vì phải chăm con phụ tôi, nấu ăn nấu uống giúp, khi chồng đi nhậu ông bà còn vất vả gấp bội. Vì xót con gái, với lại quen kiểu đi nhậu đánh nhanh rút gọn như ngoài Bắc không la cà như trong Nam nên ông bà không mấy vừa lòng.
Bố mẹ chỉ khuyên răn điều hay lẽ phải chứ chưa bao giờ nặng lời với con rể, tuy nhiên do là người nhạy cảm nên chồng tôi cứ cảm thấy bức bối trong lòng, tự có cảm giác không tự do thoải mái, rằng mình có phải hoàn toàn phụ thuộc gia đình vợ đâu mà lại phải chịu cảnh ở rể gò bó. Cảm giác này khi bình thường hiểu chuyện không sao, nhưng khi có chút hơi men vào như ngọn lửa âm ỉ đợi cơ hội bùng phát.
Tôi ở cửa giữa, một mặt hiểu và thông cảm cho chồng, mặt kia hiểu và thông cảm cho bố mẹ, dạo trước lập trường tôi rất vững, như bố mẹ nói thì “lúc nào cũng chằm chặp bênh chồng”. Dạo này thấy chồng sa đà nên tôi bắt đầu lung lay. Khi khách hàng nhiều, giải quyết không kịp việc, ông bà vất vả vì cháu nhỏ cứ đòi mẹ khóc lèo nhèo, gọi chồng không bắt máy (một phần do tôi hay gọi nên sau này anh xấu hổ với bạn bè không bắt máy nữa), nghe ông bà phân tích tôi cũng thấy thương thân.