Tôi còn trẻ, không muốn cuộc sống của mình trôi qua vô nghĩa, cũng thích những buổi tối cùng chồng đi nhâm nhi cà phê, ăn uống gì đó, nhưng từ khi có con tới giờ chưa bao giờ anh dẫn tôi đi đâu, rủ anh cũng nói ra ngoài ồn ào mệt. Vậy mà nhóm bạn gọi điện cái là có bệnh anh cũng đi, trong nhóm bạn đó anh chơi thân với một cô bé, cũng chính vì thế mà gia đình tôi luôn căng thẳng. Anh luôn miệng nói coi nó như em, có thích thì cô bé đó thích đơn phương chứ anh không hề.
Tôi không phải là một người kém hiểu biết, chỉ nhìn qua cũng biết chuyện gì, có ghen anh lại hét ầm lên tôi mù quáng, ấu trĩ. Bởi vậy mà có ghen tôi cũng chỉ để trong lòng, tôi đang sợ mình sẽ chán anh, không còn yêu anh nữa, sợ sự tan vỡ sẽ đến với gia đình mình. Thật tình mà nói, hôn nhân với tôi quan trọng, đời người sống dù giàu nghèo cũng phải có hôn nhân, mình đã đến với ai thì chỉ biết đến họ và xây dựng cho nó tốt đẹp hơn, nhưng chỉ xuất phát từ một phía sẽ không bao giờ thành.
Tôi sợ sự tan rã, sợ mình sẽ cô đơn khi cùng con bước trên con đường dài phía trước. Tôi cũng tâm sự cho mẹ chồng, nhờ bà khuyên anh nhưng những lần trước mặt mẹ, anh luôn là một đứa con ngoan, vì anh thương mẹ, sợ bà buồn. Có lẽ vậy mà bà tin tưởng con trai, luôn dặn dò tôi là phụ nữ hãy biết chấp nhận, hãy bao dung, mình không thể gò ép người đàn ông theo ý mình. Chẳng lẽ là phụ nữ phải hy sinh nhiều như vậy sao, hy sinh như vậy nhưng người chồng không công nhận liệu hạnh phúc sẽ có?