Chết đi sống lại bao lần, em không nhớ, chỉ biết đến khi trở lại em bình tĩnh đến vô hồn ngồi chứng kiến hai người vẫn tình tứ bên nhau. Em vẫn mít ướt lắm cơ mà. Anh sợ em không mít ướt ư hay sợ em trở thành điên dại? Lý trí giúp em tỉnh táo hơn bất cứ lúc nào. Em không những cứng cáp hơn mà già đi bởi những quyết định đáng giật mình đối với mọi người, quyết định mà bình thường người ta không làm thế.
Chuyện pháp luật đã xong, chúng mình vẫn sống cùng các con với những tiếng cười rộn ràng của con trẻ. Nhưng hai năm rồi anh nhỉ, em đã không còn điện thoại hỏi anh đang ở đâu, với ai, làm gì? Em có quá đáng lắm không trong vai trò của người vợ? Em biết, em hiểu nhưng không biết sao chẳng thể viết cho anh những mẩu giấy ngắn ngủi để giải toả các hiểu lầm nho nhỏ rồi lén bỏ vào túi áo anh như những ngày xưa.
Tối qua anh lại có chuyến hàng đi lúc nửa đêm. Trở dậy lo quần áo ấm cho anh rồi vào giường trằn trọc không ngủ lại được. Anh vẫn hờ hững cho rằng đấy là nhiệm vụ của vợ sao? Em mong được anh ôm ghì ngang hông mỗi khi làm bếp, mong lắm mỗi khi vùng vằng đứng dậy anh sẽ chạy theo năn nỉ để cùng cười. Không thể sao? Quyết định của em là sai sao? Tình yêu đâu có chỗ cho lý trí bao giờ.
(Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com)