Ngày anh ra đón mẹ con tôi vào lại Sài Gòn, vé máy bay và toàn bộ chi phí đều do tôi chi trả. Con tôi vào Sài gòn do lạ nước và thời tiết nên ốm đau dặt dẹo, phải đi bệnh viện thường xuyên, vậy mà anh vẫn vô tư nhậu nhẹt, không quan tâm vợ con thế nào. Mặc dù bố mẹ chồng có hỗ trợ nhưng không phải lúc nào cũng nhờ được.
Một hôm chồng về muộn, tôi quá bức xúc vì con cái ốm đau, cũng quá mệt mỏi vì luôn phải một mình làm hết mọi chuyện nên đã cãi nhau với chồng. Tôi nói anh vô trách nhiệm, không biết lo cho vợ con, tiền lương chưa một lần anh đưa cho tôi, vậy mà anh chỉ tay vào mặt tôi nói: “Cô là cái gì mà dám nói tôi, mẹ tôi cũng chưa có quyền nói thì cô là gì. Cô có cái gì trong cái nhà này mà dám lớn tiếng, ít ra đây là nhà tôi, cô đang ở nhờ trong nhà tôi đấy”. Rồi có lần anh đang nhậu nhẹt mà tôi bận bếp núc, con lại khóc, tôi nói anh thì anh đuổi tôi cút đi.
Sau lần đó tôi bế con ra ngoài ở, đón mẹ từ ngoài quê vào chăm con, tôi đi làm lại và vợ chồng ly thân, chồng lại quay sang tán tỉnh tôi như hồi mới yêu, tôi quá chán nản, chẳng thèm đáp lại. Một lần do gia đình có việc nên mẹ tôi phải về quê một tháng, con không ai chăm nên tôi phải cho bé đi trẻ. Chồng lấy đó làm cớ nên chiều về sớm đón con và đưa con về nhà nội để khi tôi đi làm về phải qua đó đón, dần dần chồng lại về ở chung với mẹ con tôi. Mặc dù vậy tôi vẫn không gần gũi anh.