Không lâu sau đó em kết hôn với người ta, là chồng em bây giờ. Ngày đó tôi đau khổ, tan nát nhưng trong thâm tâm luôn mong em sẽ hạnh phúc, tôi cũng chẳng oán trách gì em. Rồi tôi xin chuyển công tác xa, càng xa tôi càng nhớ em quay quắt, có những lúc như không thể sống nổi, muốn chạy đến chỉ cần nhìn thấy em để vơi đi nỗi nhớ.
Gần đây, tôi có hỏi thăm em và được biết sau một năm kết hôn em sống không hạnh phúc. Em nói lỗi phần lớn là do em, chồng hết mực cưng chiều nhưng tính tình không hợp nên trong một lần cãi nhau kịch liệt anh ta đã dùng đến vũ lực. Hiện tại em muốn ly hôn. Nghe tin em qua điện thoại, tôi vội vàng đáp chuyến bay từ Đà Nẵng vào thành phố Hồ Chí Minh.
Gặp em làm lòng tôi se thắt, em tiều tụy đi nhiều, lo âu, căng thẳng. Em nói muốn ly hôn nhưng chồng không chịu ký đơn, giữa 2 người vẫn chưa có con cái. Anh ta đòi chia tài sản trước mới ký đơn. Tài sản chung của em chỉ có một miếng đất dự án ở Đồng Nai, một khoản vay ngân hàng chồng đứng tên và một sổ tiết kiệm. Anh ta cứ một mực đòi bán rẻ miếng đất rồi chia đôi, sau đó mới chịu ly hôn.
Qua những lời em kể về tính cách chồng, tôi biết anh ta không phải thuộc loại người tranh giành tài sản, có thể đây là kế hoãn binh, kéo dài thời gian để em thay đổi ý định ly hôn. Tôi có khuyên em rằng giá trị miếng đất đó không bao nhiêu, chỉ vài trăm triệu đồng, cứ làm theo lời anh ta để dễ dàng thuận tình ly hôn. Em không nghe, bản tính em cũng rất thẳng thắn và rõ ràng. Tôi có công việc ổn định, thu nhập cao có thể bù đắp lại cho em tất cả, nhưng em nói muốn ly hôn phải rõ ràng và công bằng. Hiện tại em đã đơn phương gửi đơn ly hôn đến tòa án.