Tôi quyết tâm làm mong một ngày nào đó anh hiểu kiếm đồng tiền chân chính không có gì hổ thẹn cả. Anh chán nản, cờ bạc, nhậu nhẹt với bạn thâu đêm suốt sáng, mặc tôi vừa chăm con lớn học hành, vừa lo con nhỏ chưa đầy 3 tháng tuổi. Những lúc tôi ốm anh mặc kệ, bỏ đi chơi, không hỏi thăm, không mua cho tôi nổi viên thuốc, không chăm con giúp. Khi tôi nhờ người mua cơm hộ, anh bảo con lấy bát tô, dồn hết cơm và đồ ăn vào chung một bát rồi bê lên trên gác cho tôi không thìa không đũa.
Những lúc con ốm nửa đêm gọi anh về đưa con vào bệnh viện anh bảo “Đi taxi đi, tôi đang bận”. Tôi cố gắng nói chuyện để hàn gắn gia đình, anh nói “Cô làm không nghe lời tôi, cô đi mà chịu. Đừng bỏ bê con tôi, nó có ốm đau, còi cọc, đừng có trách”. Tôi quyết tâm dồn toàn tâm toàn lực cố gắng. Sau 2 năm gây dựng tôi ký được nhiều hợp đồng cung cấp hàng với các đại lý và hệ thống siêu thị.
Nhìn thấy công việc tôi phát triển, anh không những không mừng mà luôn là rào cản khi tôi hỏi anh điều gì. Không phải tôi không biết và không am hiểu, nhưng nếu làm một điều gì đó không thông qua anh, anh lại nghĩ tôi coi thường, nếu hỏi anh không bao giờ ủng hộ. Tôi cố gắng chịu đựng tính cách gia trưởng của anh để con khỏi thiệt thòi.