Anh không phải người xấu nếu xét về công việc ổn định, có trách nhiệm với vợ con. Dù tôi có tự biện hộ với bản thân là anh có bao nhiêu điểm tốt chăng nữa vẫn không gạt được cái cảm giác bị lừa đang hình thành ngày một rõ nét. Nếu tôi là người muốn trả đũa thì có thể đem chuyện bạn trai lúc trước ra kể, hay nói về đàn ông này đàn ông khác nhưng tôi không có tính trẻ con như vậy. Tôi giận điều gì là anh cũng cuống lên, tôi không cố ý làm khó anh trong bất kỳ cuộc cãi vã nào, cái gì sai tôi sẽ thừa nhận dù việc ly hôn đối với tôi không phải là vấn đề nhưng với anh sẽ là vậy.
Chính anh từng nói khi quen nhau: “Ly hôn là chuyện ngoài ý muốn, đàn ông ly hôn đến lần 3 là bỏ đi”, nên anh rất coi trọng gia đình. Tôi không dám nghĩ anh là người “hạ cấp” theo cách lấy cho bằng được, nhưng đối với tôi lúc này, cảm giác về cuộc hôn nhân vô cùng “tiến thoái lưỡng nan”, anh cứ vịn vào quá khứ để nuôi dưỡng gì đó tôi không được biết mà cũng không cần biết, tôi suy nghĩ rồi suy luận ra đủ chuyện dù anh bảo là không có gì, anh chỉ tiện làm vậy khi nói về con cái. Không biết ai từng ở vào cảm giác này chưa chứ tôi thấy có thể hất tung lên được.
Tôi nghĩ hay cứ cho là anh có thủ đoạn ngay từ đầu thật dù không biết đúng hay sai, rồi ly hôn cho đỡ nhức đầu. Nếu nói thẳng với anh điều này cũng giống như nói để chia tay rồi, vì vấn đề này quá nhạy cảm. Câu hỏi duy nhất tôi đang tự hỏi: Chuyện tôi nghĩ về anh có khả năng xảy ra không?
(Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com)