Mặc cho anh cố gắng chuộc lỗi lầm bằng nhiều cách, tôi vẫn không chấp nhận. Biết anh còn liên lạc với người đàn bà góa đó, tôi càng không để cho họ yên, thuê thám tử theo dõi chồng, chụp rất nhiều ảnh tình tứ của anh và cô ấy. Sau đó tôi gửi đến công ty nơi chồng và nhân tình làm việc. Tôi vô cùng hả hê khi nhìn thấy anh và người đàn bà đó bị nhiều người chỉ trích, xa lánh, bị cơ quan kỷ luật và còn nhiều điều tiếng khác nữa.
Rồi tôi làm đơn ly hôn vì không muốn tiếp tục nhìn thấy người chồng bội bạc ấy. Thực ra lúc đưa đơn, trong thâm tâm tôi muốn anh phải quỳ xuống xin lỗi, hứa sẽ không qua lại với chị kia. Nếu làm được như thế, tôi sẽ cho anh một cơ hội và xé đơn ngay tức khắc. Không ngờ anh lại ký đơn thật, tôi quá giận và tự ái nên ký luôn rồi đưa con gái về nhà mẹ đẻ, không cho anh cơ hội nhìn mặt mẹ con tôi nữa.
Ngày ra tòa, anh tặng tôi một gói quà nhỏ và nói “Em có thể hận, nguyền rủa anh cả đời cũng được, nhưng xin hãy để con gái nghĩ về anh như một người cha từng yêu thương nó”. Tôi cười khẩy lạnh lùng “Định mang quà cáp dụ dỗ con này quay về ư? Không bao giờ” rồi quay mặt đi không nhìn anh nữa. Cuộc hôn nhân đầu tiên đổ vỡ chưa được bao lâu, tôi đã đi bước nữa với Huân. Anh là người đàn ông lịch thiệp, nhã nhặn, rất yêu mẹ con tôi và có nhiều điểm hơn chồng cũ rất nhiều. Khi đến với nhau, tôi đã nói cho anh biết nguyên nhân ly hôn vì chồng có nhân tình, không yêu mẹ con tôi nữa nên tôi buộc phải ra đi.