Thời gian còn một năm nữa ra trường anh lại không học mà theo bạn bè ăn nhậu nên không nhận được bằng tốt nghiệp, bị lưu lại kết quả học tập. Anh buồn, chán nản về quê không xin được việc làm, cộng thêm bản tánh ham chơi nên anh làm ở đâu cũng được vài ngày là nghỉ, lúc đó vợ chồng tuy không có việc làm dù hay rượu chè nhưng anh không hề la đánh mẹ con tôi. Hạnh phúc được vài năm anh bắt đầu thay đổi bản tính, có lẽ vì quá cực khổ nên anh thường xuyên la cà bạn bè nhậu nhẹt, trai gái đàn đúm rồi đổ lỗi do tôi nên không được học tới nơi tới chốn, không được sung sướng như bạn bè.
Mỗi lần như vậy anh lại đánh đập mẹ con tôi dù cho gia đình can ngăn. Không thể chịu nổi tôi làm đơn ly hôn khi con vừa tròn 3 tuổi. Anh không chấp nhận ly hôn, một mực phản đối nên tòa buộc phải hòa giải và anh hứa sẽ thay đổi, không nhậu nhẹt đàn đúm bạn bè nữa. Tôi lại tin anh và cũng nghĩ cho tương lai của con trai nên chấp nhận về chung sống.
Thấm thoát 7 năm trôi qua, cuộc hôn nhân của chúng tôi tồn tại không có tình yêu mà sống với nhau vì trách nhiệm và nghĩa vụ với đứa con trai lên 7. Anh vẫn đi sớm về khuya, sáng xỉn chiều say, hung hăng chửi bới mẹ con tôi và cha mẹ đẻ tôi nữa. Giờ có lẽ với tôi điều đó không còn quan trọng nữa, điều tôi cần là nhìn con trai lớn lên từng ngày khỏe mạnh, vui vẻ và học giỏi.