Mình đi làm về phải đi tìm con rồi cho con ăn mới quay vào nấu nướng là chuyện bình thường. Anh ăn đêm xong lại chơi đến sáng mặc mình vật lộn với chậu quần áo đến khuya, nhất là mùa đông quần áo vừa dày, vừa nặng. Sáng hôm sau anh dậy muộn, không thèm ăn sáng, mình tự làm hết mọi việc trong ấm ức. Việc nhà hàng trăm thứ không tên, sẽ nhẹ nhàng rất nhiều nếu được một câu hỏi thăm từ chồng.
Mình tiếc là không dừng cuộc hôn nhân này sớm dù bao lần đã quyết. Giờ anh ta vì sợ thất nghiệp nên chuyển sang làm hành chính. Mình cho con ăn uống, đưa con đi học mỗi đứa một trường và đi làm, rồi việc nhà anh ta không cần biết. Về nhà khi cơm đã dọn xong, anh ta ngồi ăn tất nhiên nhanh hơn mình nhiều vì mình còn phải giục thằng lớn, đút cho thằng bé ăn. Anh ta ăn xong lại tiếp tục chơi điện tử, không sang hàng xóm, không tiếp xúc với mọi người dù ở tập thể nhờ trường mình dạy, cũng chẳng cần nói chuyện với vợ con.
Hôm nào thích lên thì dạy con học bài nhưng lại làm nó sợ, chạy xuống bếp gọi mẹ lên dạy vì sợ bố. Mình nói bao nhiêu lần đừng chơi điện tử trước mặt con, bố mẹ phải nêu gương cho con học tập, đằng này bố vừa dạy con vừa chơi điện tử, có khi quên mất con ngồi chơi vẫn không biết.
Không biết có phải vì thế mà mình đâm ra lãnh cảm gần một năm nay, quan hệ vợ chồng có cũng được, không có cả tháng cũng chẳng sao. Anh ta đi từ sáng đến tối mình cũng không biết đường nào mà lần. Trường mình có những người làm các công việc giống anh ta nhưng không phải đi sớm về khuya như thế, trong khi học sinh trường mình đông gấp 4 lần học sinh trường anh ta.