Ngay ngày hôm sau tôi xin phép ba má chồng cho chúng tôi được ly dị. Ông bà ở với tôi một thời gian cũng thấy được con ông bà quá đáng như thế nào nên hoàn toàn đồng ý cho tôi cùng 2 đứa nhỏ ra ngoài thuê nhà ở. Lúc này anh lại năn nỉ và xin thời gian để sửa đổi. Tôi lại chấp nhận cho anh thời gian 3 tháng. Nếu không có gì thay đổi dù nhỏ nhất thì không còn gì níu kéo tôi được.
Bun được 4 tháng thì tôi bắt đầu đi làm lại. Vì ông bà lớn tuổi không chăm cháu được nên tôi gửi trẻ cả 2 bé. Con 2 đứa, tiền sữa, tiền tã, tiền gửi trẻ,… thế nhưng gia đình chỉ sống dựa vào thu nhập của tôi và lương hưu của ba chồng, vì công việc anh không ổn định nên thu nhập thất thường. Sáng đi làm, chiều tranh thủ về chăm con. Tôi như kiệt sức.
3 tháng rồi 5 tháng trôi qua, anh vẫn vậy, không có gì thay đổi về cách sống và tính tình. Tôi quyết định ra đi và lần này tôi đủ dũng khí để làm điều đó. Tôi thuê nhà ở gần đó, chưa tới 300m vì chỉ nghĩ, như thế ông bà sẽ tiện qua thăm cháu, chồng tôi thăm con. Biết đâu chồng tôi thay đổi thì chúng tôi lại quay trở về với nhau vì dù gì cũng có 2 mặt con.
Tôi vẫn nghĩ cho gia đình như thế đấy. Tôi xin phép ông bà cho tôi và các con ra ngoài, ông bà không nói gì vì sự thật quá rõ ràng. Tôi thông báo cho ông bà và chồng tôi ngày tôi sẽ dọn đi. Nhưng đến ngày đó thì cả ông bà và chồng tôi đều tránh mặt về quê với lý do là xúc động quá không chịu được cảnh chia ly.