Cưới nhau được một năm, 2 bên gia đình mong cháu vì anh là con một. Còn tôi cũng mong con, và tôi cũng tự an ủi, có con rồi biết đâu anh sẽ lo lắng cho gia đình nhiều hơn. Các bạn biết không, biết mình có con, tôi rất đỗi vui mừng, tôi lao vào phòng báo tin cho anh. Không giống như tôi mong đợi, anh tỏ ra bình thường và có chút khó chịu. Sau này tôi có nói cảm nghĩ của mình thì anh bảo lúc đó anh mới ngủ dậy, chưa được tỉnh táo. Tôi thật sự hụt hẫng.
Mang bầu, tôi hầu như phải tự chăm sóc bản thân. Và anh vẫn cứ đi đêm như thường. Tôi nhớ suốt đời, cái lần anh chở tôi đi ăn cùng bạn bè. Lúc này tôi mang bầu cũng được hơn 8 tháng. Ngồi chơi lâu nên tôi hơi mệt. Anh chở tôi về. Trên đường về, bạn bè anh gọi quay lại đi tiếp tăng 2, thế là anh thả tôi dọc đường và bảo tôi tự đi về để anh quay lại cùng bạn. Tôi nghĩ, anh đã xem cuộc vui với bạn bè lớn hơn sinh mạng của mẹ con tôi. Tôi chỉ biết cười trong nước mắt và đi xe buýt về.
Sinh con, má tôi ở quê vào chăm sóc tôi và bé Bin. Anh phó thác việc chăm con cho tôi và má. Không những vậy, anh lại có những hành động và lời nói làm tổn thương tôi và má tôi vì không làm theo ý anh. Trong tháng nhưng tôi đã ngất xỉu nhiều lần vì kiệt sức và buồn. Vì thương con thương cháu, má tôi chấp nhận chịu đựng ở lại chăm Bin giúp tôi. Bin được 7 tháng, tôi biết mình có bầu lần 2.