Hai năm sau, chúng tôi quyết định kết hôn. Đối với các bạn đã kết hôn, khi nghĩ về đám cưới chắc sẽ nghĩ đến điều gì đó vui vẻ và hạnh phúc trọn vẹn. Nhưng đối với tôi thì khác, những đêm trước đám cưới tôi đã phải khóc thầm rất nhiều vì những hành động giận hờn vô cớ của anh. Tôi đã có lúc muốn dừng lại nhưng không thể vì chúng tôi đã đăng ký kết hôn trước đó. Thật sự lúc đó tôi đã quá xem nhẹ chuyện trọng đại của đời mình. Tôi cứ ôm ấp một hy vọng khi lập gia đình rồi anh ấy sẽ thay đổi.
Nhưng không, bản chất con người đã hình thành qua 25 năm thì làm sao thay đổi được. Anh thường xuyên gặp gỡ bạn bè, đồng nghiệp, nhậu nhẹt. Về đến nhà lúc 12h đêm là bình thường đối với anh, chưa kể thỉnh thoảng 2,3h sáng. Hết lý do tạo lập mối quan hệ công việc (anh làm trong ngành xây dựng) đến thằng bạn lâu ngày không gặp…
Tôi đã rất nhiều lần khuyên nhủ anh nhưng anh vẫn vậy. Chưa kể nhiều lần say xỉn, anh đã tự làm hại bản thân, ví dụ như té xe. Các bạn có tưởng tượng được cảnh chồng mình chạy xe về nhà, người bê bết máu, ói mửa khắp nhà. Tôi vừa phải chăm sóc vết thương vừa dọn dẹp chiến trường anh gây ra. Cũng có lần, anh về nhà đập phá đồ đạc trong nhà và xô đẩy tôi như thể lúc ấy tôi là cái gai trong mắt anh.