Chỉ với mất tấm hình thì chắc tôi cũng không đến nỗi đau đầu. Tôi đọc được tin nhắn của anh gửi cho một cô trong nhóm với nội dung chúc giáng sinh cũng khá thân mật lắm, nội dung đặc biệt dành cho cô ấy, và nội dung ấy gần giống như anh gửi cho tôi. Tôi đặt dấu hỏi to, tại sao? Trong khi những người bạn khác anh gửi tin nhắn chúc giáng sinh đồng loạt với một nội dung, còn cô bé ấy thì cá biệt như tôi?
Không những thế, khi tôi nghe anh gọi điện cho cô bé đó (tôi không nghe rõ nội dung), anh ta hơi giật mình và khi tôi cố tình lên tiếng gọi “anh ơi’ thì anh ta lật đật nói gọn với cô bé một câu “thôi ngủ đi nhé” rồi tắt máy. Có phải anh ta sợ tôi phát hiện hay đúng hơn là sợ cô bé đó phát hiện?
Dạo gần đây, chiếc nhẫn cưới anh ta không đeo khi đi công tác với mấy cô đó. Tôi không trách vì nghĩ anh quên, vì anh có thói quen không đeo nhẫn khi ngủ. Nhưng sao giác quan thứ 6 của người phụ nữ mách bảo tôi anh có vấn đề?
Những hành động nhỏ của anh ấy, tôi nhận ra anh ta có vấn đề, những hành động đó tôi không tiện kể ra nhưng khi hỏi thì anh bảo không có, anh thề không làm gì có lỗi với tôi. Tôi nhớ khi quen hay lúc mới cưới nhau, mỗi lần tôi giận hay nói này nọ với anh thì anh cố gắng năn nỉ và giải thích tôi hiểu, còn bây giờ thì không. Cứ mỗi lần nói nhiều thì anh bảo anh mệt, anh không muốn nghe, điện thoại thì tắt, nhắn tin thì không trả lời.