Với trình độ, bằng cấp và bản tính của mình, tôi không bao giờ sợ chết đói, cho dù trắng tay đi làm thuê, buôn thúng bán mẹt tôi cũng không sợ. Tôi có lòng tự trọng rất cao, không bao giờ muốn vay mượn, xin xỏ ai, nếu nhỡ nhàng phải vay thì tôi rất đúng hẹn trả. Tôi không bao giờ hỏi hay chủ động xin tiền chồng mà anh tự đưa. Tôi không tiếc tiền với anh em họ mạc, kể cả anh cho anh em vài triệu hay vài chục triệu dù chúng tôi giờ chưa có gì, vẫn ở chung bố mẹ và anh chị cả.
Tôi yêu và thương chồng. Tiền anh làm ra bằng mồ hôi nước mắt chứ không phải buôn lậu, tham nhũng mà bảo “vào dễ ra dễ”. Nhỡ một khoản không đòi được thì vừa mất tiền, vừa mất anh em bè bạn, vừa mất niềm tin trong khi anh không lạc quan và bản lĩnh như tôi. Tôi không muốn nhìn chồng mình một ngày không có công việc, tiền thì mỗi nơi một ít, lúc cần có đòi kịp mà làm ăn không. Tôi không dám nói ra, sợ chồng nghĩ mình hẹp hòi ích kỷ. Thế nhưng nếu vì lòng tự trọng bản thân mà im lặng, một ngày điều tôi lo lắng thành hiện thực thì ai là người gánh vác với anh nếu không phải tôi?