Tôi đi làm về giặt áo quần, ủi áo quần lau dọn bãi chiến trường ngày hai bữa do mẹ chồng nấu ăn để lại, chùi nhà chùi cửa, không bằng osin trong nhà. Thế mà chồng không phụ một tay, không an ủi lấy một lời, chỉ biết ba mẹ và nhậu nhẹt, chưng diện.
Mới đây mẹ chồng bị tai biến nằm một chỗ, tôi lại mới sinh đứa thứ hai, chưa kịp nghỉ ngơi thì phải chạy như con thoi, ý định vay thêm tiền xây nhà cũng vì thế mà không bao giờ được bàn tới. Tôi không có ý định bắt chồng phải chọn lựa giữa mẹ hay vợ nhưng một người chồng không biết chia sẻ với vợ, chỉ biết có mẹ như thế thì mấy ai sẽ chịu đựng thêm được nữa.
Tôi cô đơn và chết dần chết mòn trong ngôi nhà mà tôi không được phép nói một từ. Liệu tôi chịu đựng bao lâu nữa thì cuộc sống của tôi mới thay đổi đây?
(Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com)