Ngay cả con tôi còi cọc thế nhưng ngày nào bà cũng cho ăn mấy miếng thịt heo luộc chấm nước mắm, cá thịt tôi mua về bà không cho ăn ngay mà để trong tủ lạnh mấy ngày mới đem ra cho ăn, rồi kêu ương thối không cho con tôi ăn. Nếu trong hoàn cảnh đó chỉ cần sự can thiệp một tí của chồng tôi thôi mọi việc có thể khác đi. Nhưng mỗi lần tôi nói ra là chồng gạt ngay không cho tôi nói một lời, rồi còn bảo ăn không được thì ra ngoài mà ăn.
Tôi tủi thân biết bao nhiêu, đã nhiều lần tôi bỏ nhà ra đi nhưng không thể vì tôi không còn nơi nào để đi, một mình tôi thì dễ chứ có thêm một đứa con thì đó là vấn đề. Chuyện không có gì lớn nhưng đó là ngọn lửa âm ỷ cháy hoài làm tôi không thể nào thở được. Đồng nghiệp trong cơ quan ai cũng có nhà cao của rộng còn hai vợ chồng tôi thì tay trắng vẫn hoàn trắng tay, dù lương hai vợ chồng cũng không thua kém ai.
Trong một lần trò chuyện với bạn của anh, tôi mới biết anh bảo mẹ thì chỉ có một còn vợ thì có thể có hai, tôi không thể nào gượng dậy được. Thì ra chồng chỉ coi tôi như công cụ để anh lợi dụng, như một thứ trang sức mà người ta gọi gia đình hạnh phúc có vợ đẹp con thơ, mặc cho tôi nhạt nhòa đi khi không còn là mình trong nhà chồng, mặc cho tôi ốm yếu đến thảm hại khi không thể ăn được.