Tôi vẫn tin anh, sau này khi con được 2 tháng rồi mới phát hiện anh chẳng có cái bằng nào cả, toàn lừa dối tôi. Nói đến đây mọi người nghe chắc cũng thấy rất vô lý và bực tức, chắc sẽ nghĩ tôi không hiểu chuyện, nhưng vì tình cảm dành cho anh nhiều nên tôi tin tất cả những lời anh nói là sự thật, gia đình khuyên ngăn thế nào cũng không được. Suốt một năm anh ở nhà chỉ có ăn với ngủ, tôi bụng mang dạ chửa với đồng lương ít ỏi 2,5 triệu/tháng, sống giữa trung tâm thành phố mà phải lo mọi thứ, bao nhiêu tiền tiết kiệm được nhờ việc buôn bán thêm cũng hết, tiền bố mẹ, anh em cho tôi cũng chẳng còn. Ngay cả sợi dây chuyền tôi cũng bán hết, mà anh chẳng ăn tiêu tiết kiệm, chẳng giúp vợ việc nhà, cứ rượu bia tôi lại phải trả nợ.
Tôi thấy mình có đến nỗi nào đâu mà lấy chồng về chẳng khác nào mình là đàn ông đi lấy một cô vợ xinh đẹp, buồn tủi vô cùng. Giờ anh và tôi mỗi người một nơi, tôi vẫn ở gần nhà bố mẹ, còn anh ở nhà với mẹ đẻ cách nhà tôi hơn 100 km và ở tỉnh khác, đi lại khó khăn vì không tiện đường. Tôi không muốn xa chồng xa con, càng không muốn con gái thiếu cha hoặc mẹ mà không biết làm sao. Nguyên nhân chính cũng là do chồng tôi quá lười biếng. Giờ tôi phải làm sao? Mong mọi người tư vấn giúp.
(Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com)