Về phần tôi cảm thấy bị xúc phạm nhưng nỗi buồn ấy nhanh chóng qua đi, tôi không thấy giận dỗi, cũng chẳng thấy ghen tuông vì thấy cô ấy không xứng đáng để mình phải bận tâm. Thật sự, sống với con người vô trách nhiệm nhiều năm, tình cảm của tôi với chồng không còn bao nhiêu, nhiều khi chỉ nghĩ có người đàn ông trong nhà cho đỡ vắng vẻ mà thôi. Con cái tôi sau khi biết toàn bộ sự việc đã động viên mẹ không nên cố gắng níu kéo một người chồng, người cha vô trách nhiệm như thế. “Con cái là cầu nối cho cha mẹ và chúng cần có một gia đình đầy đủ, nhưng từ bé đến giờ chúng ít khi nhận được sự quan tâm từ ba hay những bữa cơm có ba ở nhà nên chúng nói nhà mình sẽ sống theo mô hình nhà ba người là đủ. Mẹ đã hy sinh cho chồng và gia đình nhà chồng như thế là quá nhiều, chúng con cũng lớn rồi, từ nay trở đi mẹ hãy lo cho bản thân, thỉnh thoảng nên đi chơi đây đó với các bạn cho vui vẻ”.
Nghe những lời động viên từ con, tôi thương các cháu vô cùng. Chúng đang ở tuổi trưởng thành với biết bao hoài bão cho tương lai, vậy mà ba đã làm chúng bị tổn thương. Rồi đây khi trưởng thành, chúng sẽ lựa chọn mẫu người đàn ông nào cho mình và biết đến khi nào ba chúng mới chịu tu tỉnh để nhận được sự tha thứ của con?