Em không được bình tĩnh như chị, trong lúc buồn quá em đã tâm sự với người thân để chia sẻ, nhưng chỉ nhận được lời động viên của mọi người đại loại là “Chú ấy (anh ấy) mắc lỗi lần đầu, bản chất là người tốt, đã biết nhận lỗi và xin vợ con tha thứ để quay về sum họp” hoặc “Thôi để con cái đỡ thiệt thòi em hãy cho chú ấy (anh ấy) cơ hội bù đắp cho vợ con”, rất nhiều những câu động viên như thế em đã nhận được.
Trong chuyện này người đau khổ nhất không phải em mà lại là hai đấng sinh thành. Nhìn mắt mẹ thâm quầng vì mất ngủ nhiều đêm, nhìn cha ngồi trầm ngâm bên bàn nước, em thương cha mẹ vô cùng. Đọc bài viết của chị em lại nghĩ biết vậy mình im lặng như chị lại hơn. Ba mẹ em chỉ muốn con gái tha thứ cho chồng để gia đình đoàn tụ và các cháu đỡ thiệt thòi, nhưng em quyết định không bao giờ tha thứ, bởi vì tình cảm dành cho người kia không còn nữa.
Như bạn bè vẫn nhận xét anh ấy là mẫu đàn ông lý tưởng, nhưng chỉ có em mới hiểu hết bản chất con người anh thôi. Anh đã tạo cho mình một vỏ bọc hoàn hảo đến nỗi không ai trong số người thân tin anh sẽ phản bội vợ con để tìm thú vui bên ngoài. Anh đưa ra rất nhiều lý do vì sao mình sa ngã, như mình là người bị động vậy, bao nhiêu xấu xa đổ hết cho cô gái kia. Vừa mới mặn nồng với người ta ngày nào, nay trước mặt vợ con anh lại nói xấu, gọi cô ấy là đồ gái bao, nó chỉ lợi dụng mình thôi chứ yêu đương gì. Là người hiểu anh hơn ai hết em nghĩ cô gái kia đúng là xấu xa thật vì đã phá vỡ hạnh phúc của một gia đình thì không phải là người tốt, nhưng cũng không đến nỗi như anh đã nói.