Nhưng thật sự trong thâm tâm tôi luôn có một nỗi buồn đó là bản thân không làm ra tiền, không có địa vị xã hội mà bạn bè đồng trang lứa đã làm được. Gặp lại bạn bè học chung ngày nào, hỏi làm gì, thật sự tôi không biết phải trả lời thế nào, xấu hổ vì ngày xưa mình học khá nhất nhì trong lớp. Nhiều lần tôi đi xin việc làm mà khó quá. Nghỉ làm đã lâu, vốn liếng tiếng Anh không còn gì so với cái bằng cử nhân năm 2008, kinh nghiệm không bao nhiêu, lại có thêm con nhỏ. Thật sự tôi muốn có một việc làm bình thường, lương bổng không quan trọng.
Nếu không đi làm được tôi có hướng khác là tự kinh doanh. Tất cả những kế hoạch của tôi đều dừng ở mức độ trên bản thảo, không bao giờ thực thi vì chồng bất hợp tác. Anh nói tôi không bao giờ kinh doanh thành công cả. Anh không “duyệt” vì anh nói “dự án” không khả thi bởi nhiều lý do. Anh không hợp tác, tôi không dám làm vì sợ vợ chồng lại cãi nhau, lúc nào tôi cũng nghĩ phải đồng vợ đồng chồng, có phước cùng hưởng có họa cùng chia.
Nhiều lúc anh nói làm tôi buồn lắm: “Em làm thì thất bại thôi vì đó không phải là tiền của em, mai mốt em đi làm để dành từng năm trăm, một triệu, khi đó kinh doanh em mới biết quý đồng tiền mà cố gắng làm cho hiệu quả”. Đồng ý là tiền bây giờ có được là do anh mang về nhưng của chồng công vợ, tôi cũng quý chứ.