VN88 VN88

Tâm sự chơi vơi tình yêu tuổi trung niên

Quen nhau 6 năm, chúng tôi chưa từng bất đồng ý kiến nhau dù là việc nhỏ. Có lần tôi đề nghị sinh con cho anh. Anh lưỡng lự vì sợ cả 2 đã lớn tuổi, con dễ bị mắc bệnh. Anh nói: đời tôi gặp nhiều bất hạnh, giờ anh chỉ muốn tôi được nghỉ ngơi.

Anh đi tàu, công việc vất vả nhưng khi điện thoại có sóng là anh gọi cho tôi. Tàu sửa chữa 2, 3 ngày thôi nhưng anh cũng tranh thủ về thăm tôi, dẫn tôi đi dạo. Nghỉ đáp 2 tháng anh ở bên tôi hơn 30 ngày. Đi dâu anh cũng báo vì tôi đa nghi, hay ghen. Nhiều lúc anh cũng khó chịu, nhắc nhở tôi: Yêu là phải tin tưởng. Yêu chứ không phải là chiếm hữu. Yêu phải có không gian riêng chứ không nên trói buộc người yêu.

Tôi yêu anh hơn cả bản thân và muốn có người chồng như anh cùng anh đi hết quãng đường đời còn lại. Nhưng nhiều lúc tôi thấy mình ích kỷ, làm cản bước chân anh. Anh có thể cưới người phụ nữ khác trẻ đẹp giàu có hơn tôi. Rồi họ sẽ sinh cho anh nhiều đứa con khỏe mạnh, cho anh một mái ấm gia đình đúng như mong muốn của cha mẹ anh. Muốn buông tay nhưng tôi không thể vì tôi yêu anh nhiều lắm. Càng yêu anh lòng tôi lại cồn cào day dứt vì không thể mang hạnh phúc đến cho người mình yêu thương.

Tôi chưa có nhà ở Sài Gòn. Anh đang dành dụm mua chung cư để mẹ con tôi tá túc. Anh bảo tôi ráng đợi vài năm. Tôi cũng có nghề nghiệp ổn định, có nhà cửa dưới quê, nói chung không đến nổi phải dựa dẫm vào anh. Anh cho tiền tôi không dám nhận vì tiền anh kiếm được không phải dễ. Đi xe có vài tiếng đồng hồ còn muốn chết ngất, còn anh năm này qua tháng nọ bị sóng gió dập dồn, cầm đồng tiền mồ hôi nước mắt đó tôi nghẹn lắm. Tôi cũng cần tiền như bao người khác nhưng tôi cần anh hơn.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.