Tôi như ô sin cho anh, cô đơn lạc lõng ngay trong chính gia đình mình, vì không chịu được sự vô trách nhiệm và vô tình của anh, chúng tôi đã chia tay, đường ai nấy đi sau 2 năm chung sống. Từ đó đến nay tôi sống một mình, nhiều lúc nằm tủi thân khóc thương cho số phận bạc bẽo, không biết ngày mai sẽ ra sao. Cũng may tôi đã cố gắng tạo được một cơ sở làm ăn nhỏ, tôi lao đầu vào làm việc cho quên đi thời gian trống trải của mình, nếu không có công việc này, có lẽ tôi đã gục ngã mất vì sự đơn độc.
Tuy nhiên khi đêm về tôi đối diện với thực tại mình quá cô đơn, cần một mái ấm gia đình như bao người phụ nữ. Tôi sống một mình không người chia sẻ vì anh em, ba mẹ đang ở xa và tôi cũng không muốn họ buồn lòng. Nhiều khi nhìn người ta có đôi có cặp, có vợ có chồng, cùng nhau dắt con đi dạo, ăn uống, tôi ao ước mình cũng được như họ nhưng sao không có được phần phước đó?
Tôi đã đọc được nhiều câu chuyện về những người chồng tốt, biết lo cho gia đình, kiếm tiền về cho vợ nhưng lại bị vợ cắm sừng. Còn tôi, một phụ nữ biết kiếm tiền và biết lo cho gia đình của mình lại bị chồng thiếu tôn trọng và đối xử phũ phàng. Cuộc đời thật lắm tréo ngoe. Công việc của tôi phần lớn ở văn phòng, không có cơ hội tiếp xúc nhiều, có phải quá khó để tìm cho mình một người đàn ông tốt khi suốt ngày ngồi một chỗ?