Em nói cười, em lung linh như một ngọn nến, còn tôi như một bức tường, lạnh lùng, hờ hững và cố tỏ ra kiềm chế. Thực sự là lạ, một việc chưa bao giờ xảy ra từ trước đến giờ. Cuối buổi nói chuyện, tôi nói với em về hoàn cảnh gia đình, rằng tôi không có thời gian nữa, tôi buộc phải lấy vợ, rằng tôi đã dừng việc theo đuổi em từ cái tin nhắn chúc mừng năm mới lạnh lùng mà em gửi cho tôi.
Em buồn, em khóc, có vẻ như vậy, cả tiếc nuối nữa. Tôi thực sự bối rối. Em nói rằng hôm nay em đã suy nghĩ rất nhiều, em đã biết về hoàn cảnh gia đình tôi, và bắt đầu có tình cảm với tôi. Em muốn thử đón nhận những yêu thương dành cho tôi. Tại sao lại thế? Nếu ai từng nghe bài hát: “Người ấy và em, tôi phải làm sao?” thì hoàn cảnh của tôi bây giờ cũng tương tự, quá khó khăn để lựa chọn.
Ấy vậy mà tôi lại lựa chọn khá dễ dàng, trí óc tôi hoàn toàn chịu thua rất nhanh chóng trước trái tim, tôi đã chọn em chứ không phải cô ấy. Tôi nhanh chóng quên đi cô ấy, và dễ dàng nói lời chia tay, có lẽ tôi thực sự là một gã Sở khanh. Hai tuần tiếp theo, thực sự là một giấc mơ đối với tôi, nhiều lúc tôi tự tát thật mạnh vào mặt mình, vì tôi sợ, thật sự sợ rằng đây chỉ là một giấc mơ, sợ khi tỉnh giấc, tôi không hề có em bên cạnh.