Trong suốt gần 3 năm em và người yêu tìm hiểu nhau, em gặp cô con gái riêng không nhiều. Chỉ thỉnh thoảng gặp gỡ cháu vào những dịp như Noel, sinh nhật, ngày lễ…, ngày thường cũng hạn chế gặp, hoặc có gặp thì cô cháu chỉ trò chuyện dăm ba câu. Cô bé có lẽ cũng không quá thích em, nhưng cũng không phản đối hoặc làm những “trò” ghê gớm như những đứa con riêng khác. Nó yêu mẹ và mong chờ mẹ hơn là đi chơi hoặc gặp gỡ em. Em nghĩ đó cũng là một lẽ đương nhiên. Tuy nhiên, thỉnh thoảng con bé cũng nói dăm ba câu ra chiều không vui vẻ với em. Nhưng em cũng không để tâm nhiều đến lời nói chưa hiểu biết của đứa trẻ.
Mọi chuyện cứ như thế, em không suy nghĩ quá nhiều. Nhưng bây giờ, cũng dự định kết hôn, em bỗng lo lắng khi về sống chung ở nhà anh, sẽ va chạm với con riêng của anh như thế nào? Mình sẽ phải cư xử với con bé ra sao? Dù thế nào chăng nữa, con bé cũng không bao giờ xem em như mẹ nó, và em cũng không thể xem nó như con ruột của mình. Sẽ luôn có khoảng cách.
Bố mẹ em cũng rất phiền lòng và lo lắng khi em phải đối mặt với mối quan hệ này. Trước kia, khi em quyết định yêu và tìm hiểu anh ấy, bố mẹ em ngăn cản nhiều. Nhưng theo thời gian, vì thương con, và thấy anh ấy cũng thể hiện là một người tốt nên dần dần bố mẹ cũng đồng ý cho em tiếp tục tìm hiểu. Tuy nhiên, họ vẫn thường lo lắng về cuộc sống của em trong tương lai khi em là người vợ thứ 2 và là mẹ kế.